Hình ảnh cho hinh anh cam dong
Quý bước lên máy bay, chia tay cái thành phố nhộn nhịp nhất đất nước Mặt Trời mọc này. Anh ngồi đó, hồi tưởng lại thời gian 15 ngày ở thành phố kì diệu, 15 ngày đáng nhớ nhất đời anh, và 15 ngày mặn nồng với Miyuki.
Đọc Những Câu Truyện Cảm Động Và Cùng Ngắm Những Hình
Bộ ảnh cảm động về tình yêu gia đình khiến nhiều người thổn thức
Ngày thứ nhất:
Quý bước chân xuống sân bay quốc tế Haneda ở Tokyo. Cái cảm giác mệt mỏi khi phải gánh vác trọng trách nặng nề của công ty lên đôi vai của mình. Anh có tổng cộng 15 ngày để làm việc với đối tác và thuyết phục họ kí kết hợp đồng với công ti. Đối tác là 1 tập đoàn lớn, nên công ty anh nếu kí được hợp đồng với họ thì chắc chắn anh sẽ được thưởng lớn.
Vừa đến cổng sân bay đã thấy anh chàng tài xế cầm tên của mình giơ cao. Không khó vì anh ta viết tên tiếng Việt khá dễ đọc. Theo taxi về khách sạn, nơi anh được chỉ định sống, một khách sạn 3 sao nhưng trông cũng khá sang trọng. Sau khi xong thủ tục, Quý lên phòng và ngã người ra giường. Anh chỉ muốn nhắm mắt và ngủ thôi. Cái múi giờ là khiến anh mệt mỏi.
Quý ko biết mình đã thiếp đi bao lâu, chỉ biết là có tiếng chuông điện thoại reo lên. Là đối tác của Quý, họ muốn một buổi gặp mặt vào buổi chiều nay tại công ty của họ. Điều mà anh rút ra được là người Nhật có tác phong làm việc rất đúng giờ. Họ tranh thủ từng phút từng giây để có thể tiết kiệm thời gian nhất. và anh ta rất thích cách làm việc của họ.
Cuộc gặp mặt của Quý kéo dài hơn dự tính, nôm na anh sẽ phải ở lại Tokyo trong nửa tháng để làm quen với công nghệ mới mà đối tác muốn anh hiểu. Quý không phải là người duy nhất của công ty được cử sang nhật, nhưng anh được xem là mấu chốt của thành công do đã có thời gian anh sống ở đất nước này. Học tập và tìm hiểu nền văn hóa Nhật Bản.
Tối hôm đó, Quý quyết định đi dạo quanh Tokyo, trước đây anh chưa từng tới thành phố này bao giờ cả. Nhìn thấy tiệm Ramen bên đường, bất chợt anh nhớ lại thời kì khó khăn của mình ở đây, cái thời chàng sinh viên Việt Nam nghèo khó phải làm thêm trong một tiệm Ramen để trang trải cho cuộc sống, anh nhớ lại lúc cùng những người bạn đến Kousien để xem chung kết bóng chày phổ thông trung học toàn quốc, nhớ lại lúc cùng đám bạn làm thêm ở 1 nhà hàng trên bãi biển vào dịp hè, vừa đi nghỉ hè, vừa lại kiếm tiền. Và tất nhiên, cả mối tình đầu của mình với cô bé Miyuki đáng yêu nhỏ bé. Ishihara Miyuki, cái tên bất chợt xuất hiện và lướt thoáng qua trong đầu anh. Giá như anh được gặp lại cô ấy nhỉ, Quý thầm ước. Anh tiến vào tiệm Ramen để thưởng thức món ăn yêu thích năm nào, một tô Ramen đặc biệt, anh kêu lên. Sau khi lấy tách đũa (Các nhà hàng Nhật Bản có thói quen chỉ sử dụng đũa 1 lần, và họ cho đôi đũa đính vào nhau, mỗi khi ăn, khách hàng phải tách đôi đũa ra, dùng xong họ sẽ vứt đôi đũa đi). Một giọng nói ngọt ngào vang lên:
-“Xin lỗi đã để quý khách phải chờ lâu!” – Người phục vụ đặt to ramen xuống bàn, anh quay lại cám ơn thì bất ngờ như có gì đó chèn lại cổ họng của anh. Anh lắp bắp không thành lời.
-“M…. Miyuki?”
Người phục vụ cũng bất ngờ khi được gọi tên, ngạc nhiên hơn khi cách gọi đó lại ko kèm theo giới từ và cô gái biết, chỉ một người gọi cô như vậy.
-“Quý-Chan?”Ngày thứ 2:
Sau cái đêm gặp lại Miyuki, Quý gần như cảm thấy mình thật may mắn, Miyuki là con gái của ông chủ tiệm Ramen mà trước đây anh đã từng có cơ hội làm thêm. Vào cái thời mà vốn tiếng Nhật của anh như một ly nước nhỏ đặt cạnh 1 bể cá. Miyuki đã giúp anh rất nhiều trong việc học tiếng, cô ấy thích cách anh vụng về phát âm, thích cách anh nắn nót viết từng chữ. Ấy vậy mà gần 1 năm trời anh cũng chẳng học được gì. Cô ấy lúc đó chỉ mới là học sinh trung học phổ thông, trẻ trung, năng động, Miyuki rất thích được ngắm hoa anh đào vào mùa xuân. Và cho đến lúc anh phải chia tay để về nước, anh vẫn không học được cách thêm giới từ San vào sau tên của cô.
Sau buổi sáng làm việc tại công ty, ban đầu anh và đồng nghiệp phải làm quen với cơ chế hoạt động của công ty khách hàng, anh phải nắm rõ các bước, quy trình của nhà máy. Nhưng đầu óc anh không thể tập trung được đầu óc anh dường như chỉ có Miyuki trong tâm trí. Người Nhật rất coi trọng giờ giấc nên anh không thể xin về sớm được, anh chỉ cầu mong hết giờ thật nhanh.
Sau buổi tan tầm, anh không về thẳng khách sạn mà ghé qua tiệm Ramen tối hôm qua. Có vẻ như tiệm chưa mở cửa. Đúng lúc anh định gõ cửa thì một giọng nói vang lên:
-“Tiệm chưa mở cửa đâu chú ơi!” – Anh quay lại thì thấy một cô bé, tay đang cầm rất nhiều túi sách trên tay, trông có vẻ nặng.
-“Vậy mấy giờ mở cửa hả cháu?” –Anh hỏi
-“Cháu không biết, nhưng thường thì giờ này nhà cháu chưa mở cửa ạ!”
Cô bé vừa dứt lời thì có giọng nói từ trong nhà vọng ra:
-“Satomi-san! Con về rồi à?” –Miyuki mở cửa ra thì thấy anh đứng đó. Cũng lúc đó cô bé chạy lại ôm cô.
-“Hôm nay Satomi chơi vui lắm! Mẹ ơi, chú này hình như muốn ăn mì, mẹ làm cho chú ấy một tô được không?” –Cô bé nũng nịu với mẹ, trên gương mặt anh thoáng lên vẻ thất vọng
Cô nhìn anh mỉm cười:
-“Mời anh vào!”
Bát mì ramen nóng hổi được đặt lên bàn, đúng cái bàn hôm qua anh ngồi
-“Vậy là em vẫn giữ lại nghề gia truyền của bác?”
-“Dạ vâng, chắc anh biết chuyện ba em rồi!”
-“Ừ, anh cũng biết tin vào mấy năm trước, Hiiro có kể cho anh nghe”
-“Hì hì, anh vẫn vậy, không bao giờ học được cách thêm giới từ vào tên người khác” – Anh chỉ mỉm cười khi cô chọc.
-“Vậy em đã lập gia đình?” –Quý cố xác nhận điều đó một lần nữa
-“Ừ! Cũng được 4 năm rồi”
-“Vậy chồng em làm gì?”
-“Khi còn sống, anh ấy là cảnh sát, anh ấy đã hi sinh trong một nhiệm vụ.” –nói đoạn, cô ấy nhìn vào bức chân dung treo trên tường.
-“Anh xin lỗi!”
-“Không sao đâu, ít ra, Satomi sẽ không bao nhớ cha nó” –Cô ấy đưa tay lên lau hàng nước mắt.
Bát mi ramen cứ thể nở ra và trong rất kinh, anh định ăn thì cô ngăn lại:
-“Thôi để em lấy anh tô khác, ăn vậy không ngon đâu”
-“Em còn nhớ bát mì đầu tiên anh ăn ở tiệm nhà em không?”
-“Có!” rồi cô ấy cười, phải làm sao quên được bát mì mà cô ấy dụ anh ăn. Bát mì bị nở đầy ra rồi nhưng anh vẫn ăn ngon lành. Đó là bát mì ngon nhất mà anh từng ăn.Ngày thứ 3
Trong công ty mà anh và đồng nghiệp thực tập. hằng ngày anh phải xuống nhà máy để theo dõi tiến độ. Nhưng đó là việc công ty, còn hiện tại, ngày thứ ba lại là thứ 7 và một ngày thứ 7 đẹp trời thì uống café là nhất.
Sáng hôm đó, sau khi làm vài thứ vớ vẫn xong, anh gọi điện cho Miyuki và mời cô ấy đi uống café, tất nhiên anh không hề từ chối việc có thêm bé Satomi. Cô bé khá dễ thương.
Đúng 8h sáng tại quán café cạnh ga tàu điện ngầm, cô ấy có mặt khá đúng giờ. Hôm nay, Miyuki mặc bộ đồ trông trong rất đẹp, đúng với kiểu phụ nữ nhật bản. Dù đã có con nhưng trông Miyuki cũng không khác xưa là mấy, vẫn mái tóc dài gọn gàng, vẫn dáng người trẻ con nhưng hôm nay, cô ấy búi tóc cao để lộ cái cổ trắng ngần, áo quần chỉnh tề trang nghiêm làm. Toát lên vẻ đạo mạo, trang nghiêm và trông trưởng hành hơn, không còn hồn nhiên như cô bé 18 tuổi nữa.
Buổi sáng hôm đó trôi qua thật chậm. Quý ngồi ngắm cô nàng Miyuki, bé Satomi thì khá ngoan, chỉ ngồi uống nước rồi lật lui lật tới trang menu mà không nhỏng nhẽo.
-“Anh nghĩ gì vậy?” –Miyuki hỏi
-“Anh nghĩ, nếu hồi đó ở lại Nhật Bản, thì anh sẽ ra sao?” –Anh vừa đáp, vừa uống ngụm capuchino của mình
-“Không có cơ hội nào đâu!” – Miyuki đáp khiến anh giật mình, anh ko hiểu câu nói đó chưa hàm ý gì. Là không có cơ hội cho anh sống ở Nhật Bản, hay là không có cơ hội với cô ấy? Anh chỉ giả vờ gật đầu rồi nói:
-“Phải, một người Việt Nam rất khó kiếm được việc làm ở Nhật Bản. Cuộc sống ở đây rất khắc nhiệt.”
Cô ấy mỉm cười nhìn anh:
-Vậy cuộc sống của anh vẫn tốt phải không? Anh đã có vợ con gì chưa?
Vợ con với Quý là thứ xa xỉ nhất thế giới này, anh cũng từng có nhiều mối tình vắt vai, nhưng không ai ở lại lâu với anh cả, do công việc của anh khá bất chợt, nhiều chuyến công tác đột xuất khiến các cô gái từ từ xa anh. Nghe Miyuki hỏi vậy, anh chỉ lắc đầu và cười trừ.
Chiều hôm đó, anh cùng Miyuki và bé Satomi lái xe đi thăm mộ của ông Ishihara, là bố của Miyuki và cả mộ của chồng cô ấy. Quý đứng đó hàng giờ, nói chuyện với với ông Ishihara như thể ông ấy còn sống, cũng phải, Quý luôn xem ông là ân nhân của mình, cái ngày anh gần như chết đói thì ông xuất hiện như một cứu nhân. Trong thâm tâm, Quý luôn thầm cám ơn ông. Trong lúc Quý nói chuyện thì Miyuki và cô con gái đi làm sạch mộ cho chồng cô ấy. Lát sau Quý cũng đi qua và chào hỏi:
-“Hideo, tên anh ấy có nghĩa là anh hùng!”
-“Thế giới này vốn không cần anh hùng”-Cô ấy đáp: “Anh hùng là gì khi lại biến một người phụ nữ hạnh phúc thành quá phụ? Khi biến đứa bé mới đầy tháng thành trẻ mồ côi?”
Nói đoạn rồi cô ôm anh khóc nức nở. Quý cảm nhận được cảm nhận được những điều mà Miyuki phải gánh chịu cô ấy quá mệt mỏi rồi. Vừa phải nuôi bé Satomi ăn học, vừa phải gánh chịu 1 cửa hàng ramen lớn. Quý hôn nhẹ lên mái tóc của Miyuki, thì cô bé Satomi chạy lại và muốn được bế.
-“Chú bế con nhé? Satomi-Chan?” –Cô bé khẽ gật đầu. Quý bế cô bé lên vai, rồi họ cùng nhau đi về phía cổng, đúng lúc hoàng hôn đang dần buông xuống, kết thúc 1 ngày nữa của Quý trên đất nước nàyỞ ngày này sẽ có 2 bản cho các bạn lựa chọn. bản 1 dành cho các bạn tôn trọng cố truyện và những cảnh nóng sẽ được kể 1 cách sơ lược. Bản 2 sẽ đi sâu và miêu tả cảnh nóng kĩ hơn.
về nội dung thì 2 bản đều giống nhau nên các bạn chỉ cần lựa chọn 1 trong 2 bản là được
RƠI NƯỚC MẮT BỘ ẢNH CẢM ĐỘNG của người Việt
Tin theo tag hình ảnh cảm động
Ngày thứ 4
Bản Non-sex
Những hình ảnh cảm động rớt nước mắt từ vụ chìm phà Hàn Quốc
Những bức ảnh khóc cùng trẻ em
Bản có cảnh 18+
Trích dẫn: Quý thưởng thức món mì spaghetti cùng đồng nghiệp ở tiệm café đối diện khách sạn. Anh kể cho đồng nghiệp nghe về quản thời gian sinh sống ở Nhật Bản, thời kì học tập ở Osaka, và kể cho họ nghe về cô bé Miyuki. Chỉ là anh ko hề nhắc tới việc đã gặp lại cô ấy ở Tokyo này.
Trong đoàn của Quý có 1 cô nàng. Liên, cô gái làm cùng công ty của anh, cô sang đây với tư cách là kĩ sư thực tập giống Quý. Và không khó nhận ra là Liên có để ý đến anh chàng trưởng đoàn này. Cô thích quý, hay đúng hơn là hơn mức độ thích, còn yêu thì đến cô cũng không dám chắc, vì Liên đã có gia đình. Còn Quý thì độc thân. Liên thích cái vẻ đẹp trai trông từng trải của Quý, thích cách làm việc, khả năng suy luận đầy thông minh và sắc sảo của anh. Nhưng đó chưa phải là tất cả. Khi cô nghe anh kể về mối tình đầu, về cô nàng Miyuki bí ẩn, trong lòng của Liên chợt nảy lên một sự ghen tuôn nhỏ. Cô rất muốn được ở cạnh Quý, thỉnh thoảng, họ đi cạnh nhau, nói chuyện nhưng chỉ là chuyện công việc. không hề có gì khác ngoài công việc. Những hôm Liên mời Quý đi ăn trưa thì chỉ nhận được câu từ chối vì công việc. Phải, Quý là mẫu người khó kiếm người yêu là vậy. Đúng hơn không có người phụ nữ nào khiến anh có thể ngừng công việc mà yêu đương.
Ngày chủ nhật hôm đó, Quý đã có dự định sẽ mời Miyuki đi ăn tối, lẽ ra là vậy nhưng rồi anh chợt nhớ ra là phải dẫn bạn bè đi tham quan Osaka chơi một chuyến. Thật khó để có thể đi hết Osaka chỉ trong một ngày, mất một giờ đi tàu điện từ Tokyo, họ đến Osaka, vui chơi, tham quan các danh thắm ở đây như Viện Hải Dương Học Osaka, Thành Osaka (nơi này quá nổi tiếng rồi), và ngắm nhìn cảnh vật ở tháp Tsutenkaku. Rồi họ ăn uống các đặc sản nơi đây. Uống rượu sake rẻ tiềng. và họ phải nhanh chân đón chuyến tàu điện ngầm cuối cùng về Tokyo.
Về đến khách sạn thật sự ai cũng say mềm cả, chỉ có Liên là vẫn còn tỉnh vì cô không biết uống rượu, đồng nghiệp cũng nể mà không bắt ép. Cô nhờ các nhân viên khách sạn đưa họ lên phòng, riêng bản thân cô lựa chọn là sẽ dìu Quý lên. Anh khá nặng nên rất khó để một người phụ nữ yếu đuối như cô có thể dìu được nếu không có sự giúp đỡ của nhân viên. Sau khi boa cho người phục vụ đó. Cô đóng cửa lại, cởi áo anh ra và lấy khăn ướt lau người của anh. Cô thầm ước giá như người cô cưới là anh nhìn anh trong lúc say càng thấy anh quyến rũ hơn.
Bất ngờ Quý cầm lấy tay của cô, anh thì thào:
-“Đừng đi, anh nhớ em”
Liên không biết là anh đang nói với ai, hay cô nghĩ có thể anh không nhận thức được người anh đang nắm tay là ai. Nhưng những gì anh nói có tác động rất lớn tới cô. Anh ngồi dậy ôm chầm lấy cô. Đôi tay của anh bắt đầu tham lam sờ soạn khắp thân thể của Liên. Cô ban đầu bất ngờ và cố đẩy anh ra. Nhưng sau đó cô đã để im cho Quý có thể tự do. Quý hôn hít đôi môi gợi cảm của Liên, mùi rượu Sake càng khiến cô bị kích thích tột độ. Đôi tay mạnh mẽ của anh xé toan chiếc áo trắng mà Liên đang mặc trên người, tay phải của anh thò vào trong chiếc yếm ngực xoa bóp đầu nhũ hoa. Anh như con thú khát tình, xé tan chiếc yếm ngực để lộ cặp nhũ hoa đầy đặn của Liên. Anh cuối xuống cắn nhẹ đầu ti, một luồn điện cứ thế chạy dọc người Liên khiến cô bị kích thích cực độ. Trong khi cái miệng tham lam đang bú lấy bú để đôi ngực trần của cô gái thì đôi tay của anh thò xuống chiếc quần dài. Tháo khuy rồi thò tay vào bên trong chiếc quần lót. Anh xoa xoa đầu mu khiến Liên không kiềm được rên lên khe khẽ. Bị kích thích tột độ, Liên nắm lấy tóc của Quý mà day, mà kéo nhẹ vò nhẹ mái tóc xoăn của anh. Liên không biết mình đã bị loãn lồ như thế nào, chỉ biết giờ cô không còn gì trên người và Quý cũng vậy
Của Quý của anh hùng dũng. Cứng to và dài. Hơn hẳn chồng cô về mọi mặt. Quý không làm khúc dạo đầu vì giờ anh không đủ tỉnh táo để làm chuyện đó. Cứ thể đặt vào cửa âm đạo rồi đút một cách mạnh bạo. Liên cong người lên đón nhận từng cú nấc thô lỗ của Quý. Âm đạo của cô như ôm chặt lấy con cu hùng dũng của anh. Quý không hề có dấu hiệu ngừng lại mà càng lúc càng nhanh khiến cô sướng không chịu được, miệng cô lẩm bẩm những từ vô nghĩa. Cho đến khi không kiềm được nữa. Qúy cứ thế bắn thẳng vào trong âm đạo của cô. Xong gục ra ngủ ngon lành.
Anh đã cưỡng hiếp Liên, dù cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng cũng là do cô tự nguyện. Sau khi xong, anh đã lăn ra ngủ thiếp đi, lẽ ra Liên sẽ ở lại với anh cho đến sáng nếu như Quý không nói mớ rằng:
-Miyuki, anh yêu em!
Câu nói đó khiến Liên cảm tức giận, ghen tị. Cô mặc khoát bộ áo tả tơi của mình chạy về phòng, vừa chạy vừa khóc lóc. Cũng do giờ đó khá trễ nên không ai ai thấy cô trong bộ dạng này. Liên khóc lóc thảm thiết trong phòng, ném tung vài thứ vớ vẫn rồi thiếp đi lúc nào không hay.Ngày thứ 5 ở Tokyo: Con bé kì lạ
Sáng hôm sau Liên tránh gặp mặt Quý, cô sợ phải gặp anh dù cô biết chưa chắc gì anh đã nhớ những gì xảy ra vào tối hôm qua. Về Quý, anh không nhớ chuyện gì xảy ra với mình, anh biết mình đã làm chuyện đó, nhưng với ai? Quý không phải mẫu người tùy tiện lên giường với người khác, những người anh quan hệ trước giờ đều là những người có ý nghĩa quan trọng với anh, những cô bạn gái, những cô nàng quan trọng. Cố gắng lục trí nhớ trong vô vọng, anh đành thở dài và đành thay đồ để đến công ty.
Ngày hôm đó, công việc của Quý vẫn diễn ra bình thường, anh cố gắng quên đi những gì đã xảy ra tối hôm qua. Mà đúng ra thì có nhớ gì đâu mà quên. Ông Yashida, đốc công ở vị trí của anh là một người khá nóng tính. Ông ấy thường quát tháo nhân viên và cả đám thực tập viên. Quý có quá nhiều việc phải lo và anh dần quên mất việc đã xảy ra tối hôm qua.
Tiếng Chuông báo hiệu chuyển giao cho ca trực (Các nhà máy buộc phải hoạt động 24/24, nên sau thời gian làm việc tại nhà máy, sẽ có 1 nhóm ở lại trực để đảm bảo nhà máy vẫn đang hoạt động. và thường một ca sẽ kéo dài 12 tiếng. Anh không ghé về khách sạn mà đi thẳng tới tiệm Ramen của Miyuki, anh ko biết rằng, Liên thấy anh ko đi về phía khách sạn nên đã lén lút đi theo anh. Khi thấy anh đứng nói chuyện thân mật với một cô gái người Nhật, Liên bổng cảm thấy ghen tị và tức giận.
“Tối qua anh ta mới lên giường với mình và giờ anh ta đi nói chuyện với cô gái khác.” Liên bỏ về ấm ức. Còn Quý, người đầu tiên anh nghĩ tới là Miyuki, bản thân anh trong kí ức mơ hồ tối hôm qua, anh đã nhìn thấy cô, nhưng Quý càng tỏ ra thất vọng khi biết rằng, cô không hề ở cạnh anh tối hôm qua. Khi quán Ramen càng lúc càng đông khách, anh không muốn làm phiền cô nữa nên đã trả tiền và ra về.
Anh đón taxi đi vòng thành phố. Quý muốn hít thở chút không khí trong lành. Cũng đã tầm 9h, anh nhờ taxi đưa anh đến một công viên nhỏ nằm gần khách sạn anh sống, một công viên mà hằng ngày anh đều nhìn thấy nhưng chưa từng một lần vào chơi. Khác hẳng với vẻ ồn ào và hào nhoáng của Tokyo. Công viên tĩnh lặng quá, cái không khí yên tĩnh giúp anh cảm thấy nhẹ nhỏm hơn bao giờ hết. anh đi dạo trong công viên như vậy, cho đến khi anh bất ngờ dừng lại. Trước mặt anh là một cô gái, một cô gái mặc một cái váy khá dài, nêu chỉ thấy một co gái thì không có lý do gì để anh ngừng lại. Nhưng điều anh nhìn thấy, là cô gái đó đang nhảy múa, đang khiêu vũ một mình, cô nhảy một cách đam mê, đến nỗi cô hoàn toàn ko hề hay biết sự hiện diện của Quý.
-“Một vũ công?” anh thầm hỏi, một vũ công làm gì ở công viên vào giờ này, nhưng điệu nhảy của cô ấy quá sức đẹp, đến nỗi Quý ko thể ngừng xem được.
Sau khi cô bé vũ công kết thúc điệu nhảy của mình, cô từ từ tiến lại gần anh, lúc bấy giờ Quý mới nhìn rõ, cô gái này dường như mới học trung học phổ thông, khá trẻ.
-“Tiền đâu?”-Cô gái xòe tay ra rồi nó
-“Tiền?”-Quý đáp
-“Phải, anh xem tôi diễn thì phải trả tiền chứ!” –nói đoạn anh bật cười. Anh lấy ví của mình ra, nhìn trong ví còn đúng 800 Yên nên anh đành đưa hết cho cô bé (tương đương tầm 170k Việt Nam đồng).
-“Chỉ còn chừng này thôi à?”
-“Uhm!” –Quý gật đầu, anh thường không mang nhiều tiền lắm mỗi khi ra ngoài. Cô bé vui vẻ nhận lấy số tiền rồi nói:
-“Tôi là Ishida Satomi.”
-“Tôi là Quý!”
-“Qu… Cái gì cơ? Anh không phải người Nhật à?”
-“Ừ, người Việt Nam!”
-“Thảo nào, tên anh khó đọc quá nên tôi gọi anh là 800 yên nhé.” – Quý phì cười
-“Được thôi, tôi về nhé!”
-“Tối mai anh rảnh không? Gặp nhau tại đây lúc 8h nhé!” –Rồi cố gái bỏ đi. Đợi cô gái đi khỏi, anh phì cười:-“Người nhật thật khó hiểu.”
Những hình ảnh cảm động trong cuộc đoàn tụ liên
Hình ảnh cảm động bên mộ Trịnh Công Sơn
Xin lỗi các bạn tiến độ có vẻ chậm. 1 số bạn đọc truyện trước thì biết còn vài ngày nữa mình cưới vợ rội nên khá bận mong anh em bỏ quá cho
hinh anh cam dong 2013 Tin tức
Tìm kiếm chủ đề Hinh anh cam dong với các từ khóa: